pacman, rainbows, and roller s
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

 Hấp Lực Thần Công


Phan_10

Ngân Thiết phân bua :

- Không phải đệ không tin đại ca. Nhưng vì...

Không đợi Ngân Thiết nói hết lời, Hắc Diện Nhân chen ngang :

- Nhưng vì ngươi mê gái mà mờ cả tâm trí chứ gì?

Nói rồi Hắc Diện Nhân đưa mắt lườm Tô Nguyệt một cái nữa. Tô Nguyệt vừa phần hoảng sợ vừa phần thẹn thùng, cúi gầm mặt xuống, trong lòng khóc thút thít nhưng không dám phát ra thành tiếng.

Còn Ngân Thiết thì ú ớ không biết trả lời ra sao. Quả thật, chỉ vì thấy Tô Nguyệt bị đại sư huynh bóp uyển mạch, đau đớn mà không dám kêu, Ngân Thiết mới tìm lời xoa dịu tình thế. Không ngờ Hắc Diện Nhân không hạ cơn giận mà còn nói trúng tim đen của anh chàng múa gậy bạc.

Thanh Diện Nhân đứng nghe hai huynh đệ lời qua tiếng lại, không đi đến đâu, liền lên tiếng giảng hòa :

- Ðại sư huynh muốn bắt giữ Tô cô nương thì cứ việc bắt giữ, nhưng ai làm thì người nấy chịu. Sư huynh không nên thù cha mà giết con. Hiện giờ điều trọng yếu nhất phải làm là chúng ta nên về an táng bà bà trước, rồi truy tìm lão Ngô Khả Sinh để trả thù cho Lục gia trang. Trên bước đường truy tìm Ngô Khả Sinh, chúng ta cũng có thể dò la tin tức của Tô đại nhân để làm sáng tỏ việc này.

Tuy trong lòng mỗi người đều có nỗi ấm ức, mâu thuẫn riêng, nhưng ai cũng tán đồng với lời nói của Thanh Diện Nhân.

Hắc Diện Nhân từ từ buông tay Tô Nguyệt ra, và không quên trợn mắt hù cô ta một cái cho đỡ tức.

Tô Nguyệt được thả tay ra, từ từ ngẩng đầu lên, đến khi bắt gặp ánh mắt sáng lạnh của Hắc Diện Nhân thì vội vàng gục đầu xuống nhìn đất như cũ. Khả Thanh thấy Hắc Diện Nhân ăn hiếp tiểu thơ của mình quá đáng, thì cũng ném cho Hắc Diện Nhân một cái nhìn oán hận.

Cả bọn từ từ bước ra ngoài tòa lầu.

Họ về nhà người thợ rèn lo việc chôn cất cho Lục phu nhân, người đã có công nuôi dưỡng họ từ nhỏ.

Khi mọi việc xong xuôi thì cả bọn mới chợt nhớ đến Tần nương và Kim Diện Nhân còn đang ở khu rừng trên núi.

Cả bọn liền kéo tới đó với hy vọng sẽ tìm ra được manh mối gì về Ngô Khả Sinh.

Hồi 7: Oan Gia Lại Gặp Nhau

Họ tới chỗ giao đấu hôm qua.

Bốn bề vắng lặng.

Trên mặt đất còn in vài vết cháy đen do roi của Kim Diện Nhân quét đến hoặc do những đường chớp sét của Ngô Khả Sinh đánh xuống. Nhưng bóng dáng hoặc dấu vết của Tần nương và Kim Diện Nhân thì không thấy.

Một dấu vết của mặt đất như bị nứt ra còn để lại. Nhưng chỉ có vậy thôi, ngoài ra không có gì đáng chú ý.

Hắc Diện Nhân gãi đầu sồn sột, lẩm bẩm nói :

- Rõ ràng là ta đã chôn chân mụ ta. Tại sao bây giờ không thấy dấu vết gì cả.

Ngân Thiết đứng kế bên nghe được, chợt lên tiếng hỏi lại :

- Hôm qua, đại sư huynh có mặt ở đây à? Tại sao đệ không thấy?

Hắc Diện Nhân vẫn còn thắc mắc, hết gãi đầu rồi lại gãi cổ, miệng thì sừng sộ đáp trả :

- Ngươi hỏi như vậy là có ý gì? Có phải ngươi cho ta chết nhát, gặp lúc đánh nhau không dám lộ diện chăng?

Thanh Diện Nhân sợ hai người lại gây gổ, bèn lên tiếng giảng hòa :

- Cái tài banh đất chôn chân người khác, ngoài đại sư huynh ra thì còn ai làm được.

Ngân Thiết nghe vậy không nói gì.

Hắc Diện Nhân lẩm bẩm giải thích như tự nói với chính mình :

- Ta vào Tô gia thăm dò, sau khi nghe tin Ngô Khả Sinh ở đây, ta vừa chạy đến thì gặp Tần nương đang tìm đường tẩu thoát, nếu không bị con nha đầu Bạch Tiểu Kha dụ dỗ quay về đen đỏ với lão họ Tô, có lẽ ta phanh thay mụ đó ra chứ làm gì chỉ chôn chân không thôi. Nhưng mụ ta thoát ra được bằng cách nào? Lạ thật!

Họ lùng sục một hồi lâu vẫn không tìm được dấu vết gì, đành phải bỏ đi.

Thế là việc trả thù cho Lục gia trang hình như không còn đầu mối. Lúc trước kẻ thù ở ngay trước mặt, thì họ đánh không lại. Bây giờ đã có lòng tin, có chút hy vọng để thắng, thì mọi đầu mối dẫn đến kẻ thù đều mất sạch.

Bọn Lục gia trang không biết nên bắt đầu từ đâu. Làm cách nào để truy lùng kẻ thù.

Lại còn lão Tô Ðằng Không cũng biến mất không để lại một dấu vết.

Hết “chờ đợi và trốn tránh” rồi lại đến “chờ đợi và không manh mối”, lòng kiên nhẫn của họ cạn dần, cạn dần.

Họ cứ lần mò hết trấn này tới trấn khác để tìm kiếm, nhưng vẫn tốn công vô ích. Qua gần ba tháng lang thang đây đó, họ không tìm ra được manh mối nào về bốn người cần tìm, Ngô Khả Sinh, Tô Ðằng Không, Tần nương và Kim Diện Nhân.

Cả bóng dáng của Bạch Tiểu Kha, họ cũng không thấy.

Một ngày nọ, ngồi trong khách điếm, Thanh Diện Nhân cứ lấy ngón tay gõ bàn liên tục, có vẻ đang gặp khó khăn mà không giải quyết được. Ngân Thiết thấy vậy vội hỏi :

- Nhị sư huynh, có chuyện khó nghĩ chăng?

Hắc Diện Nhân cũng nhăn mặt chen vào :

- Ðúng rồi, có gì cứ nói ra. Ngươi cứ gõ ngón tay làm ta chóng mặt nhức cả đầu.

Thanh Diện Nhân thở dài nói :

- Chúng ta không còn bao nhiêu ngân lượng. Chỉ đủ lộ phí từ đây tới Tây Thành.

Hắc Diện Nhân hừ một tiếng lớn :

- Tính tình của ngươi hay lo xa như đàn bà vậy. Chúng ta là người giang hồ, đâu thể nào lệ thuộc vào tiền bạc như thế được.

Thanh Diện Nhân phân minh :

- Ðành rằng ba chúng ta là người giang hồ nhưng trong đoàn còn có đàn bà trẻ nít, đâu thể nào...

Ngân Thiết nghe sư huynh nói vậy liền nghĩ tới cái dáng yểu điệu tiểu thư của Tô Nguyệt đang bị Hắc Diện Nhân bắt đi theo. Nàng đã chịu cực khổ quá nhiều. Chàng trai vội vàng gật đầu, cắt ngang lời Thanh Diện Nhân :

- Nhị sư huynh nói đúng. Chúng ta hãy tới Tây Thành, rồi tìm cách kiếm tiền sau. Làm nghề mãi võ có lẽ cũng kiếm được chút tiền lộ phí.

° ° ° ° °

Tây Thành nằm về phía về phía Tây, là nơi dân cư sầm uất. Tuy không bằng Bắc Kinh nhưng phố xá cũng nhộn nhịp người qua kẻ lại, trai thanh gái lịch trong những bộ y phục đắc tiền như bầy bướm đang khoe sắc dưới nắng mai. Khách điếm, tửu lâu đâu đâu cũng có, kẻ say người tỉnh ra vào tấp nập. Ngày nào ở Tây Thành cũng là ngày hội.

Cả bọn người Lục gia trang vừa tới Tây Thành thì trời đang nắng ráo tự nhiên tối sầm như báo hiệu sắp có một cơn mưa lớn đổ ập xuống. Trên phố mọi người nhốn nháo tìm chỗ trú chân. Bọn Lục gia trang cũng vội vả ghé vào một khách điếm gần đó.

Khách điếm họ vừa vào cũng là một tửu lâu. Giữa sảnh lố nhố một đám người vừa ăn uống vừa đưa mắt nhìn về phía một người đàn ông trạc tứ tuần, đang kéo đàn hát vang. Người đó có cái giọng trầm ấm, nồng nàn, lại hát về những câu chuyện tình nổi tiếng thời xưa.

Bên ngoài thì trời lại âm u, mây đen giăng đầy, làm cho tiếng hát của người đàn ông kia càng thêm thê lương, sầu não cuốn hút người nghe. Ðám người vừa uống rượu vừa nghe hát say mê. Có lẽ họ say vì tiếng hát chứ không phải say vì rượu.

Có kẻ còn khẽ đu đưa đầu hay rung đùi như đang nhập thần vào điệu nhạc...

Bất chợt...

Một tiếng trong trẻo tru hú rống vang lên theo nhịp hát của người đàn ông hát rong, tiếng tru hú lạt lẽo sai nhịp điệu đó át hẳn cái giọng trầm ấm kia.

Giọng trong trẻo mà tru lên thì chẳng khác nào một con dao sắt bén rít vào tai, rạch phá cái lỗ nhĩ, xoáy vào tận óc, rồi rung lên i ỉ trong cân não. Mọi người trong khách điếm đều giật mình, thức tỉnh và đưa tay bịt tai, mặt mày nhăn nhó tỏ vẻ giận dữ khó chịu.

Người hát rong đã ngưng hát từ lâu, hai tay cầm đàn giờ đây bịt lấy hai lỗ tai, khí giận bốc lên tới đỉnh đầu.

Chủ quầy sợ khách sẽ hoảng hốt bỏ chạy vì tiếng tru đó, liền nhảy ra tìm kẻ phá rối để đuổi đi.

Trước mặt lão là một cô gái trẻ, tóc cột lên hai búi hai bên đầu như na tra, đang chu mỏ nhắm mắt hát rống lên một cách say sưa. Cô ta hình như không phát hiện lão chủ quầy đang hầm hầm đi tới bên mình.

Lão giơ tay tính chụp lấy cô gái kia, nhưng lạ thay tay lão vừa thò ra bên hữu thì cô gái ngồi bên tả. Lão xoay người qua bên tả chụp thì cô gái lại đâu mất tiêu, ngó tới ngó lui thì thấy cô ta đang ngồi bên hữu, hai mắt vẫn nhắm tít, say sưa nghểnh cổ rống bài tình khúc.

Lão không biết làm cách nào cô ta lại chuyển đổi vị trí nhanh như vậy.

Lão cứ thò tay chụp cô gái, nhưng tay chưa đến thì cô gái đã biến đi đâu mất.

Lão tức mình thò cả hai tay chụp ra hai phía, lúc đó cô gái một là ở phía trước, hai là ở phía sau lão.

Tay chưa tới mà mục tiêu đã mất, lão chủ quầy chụp lần nào là nhào té lần đó, đâm ra lão càng thêm giận dữ. Rồi cơn giận dữ bỗng biến thành hoảng sợ.

Bóng ảnh của cô gái lúc thoắt biến mất bên này, khi chợt hiện ra bên kia, mà cái giọng tru tréo kia lại vang lên eo éo không dứt.

Mặt lão chủ quầy lúc này đã hoàn toàn lộ vẻ hoảng hốt như gặp ma giữa ban ngày, mồ hôi đổ ra đầm đìa, ướt cả áo quần.

Bọn khách khứa và người hát rong trong sảnh phòng thấy vậy cũng sợ hãi, kinh hồn hoảng vía tranh nhau ùa cả ra ngoài. Kẻ bò người chạy, có kẻ sợ quá đứng không nổi bò không được cũng lê lết kéo tấm thân ra ngoài cửa. Cũng có kẻ hiếu kỳ muốn ở lại xem chuyện lạ, nhưng họ lại không chịu nổi tiếng tru hú kia, đành phải nối đuôi bọn người kém vía kia chạy ra.

Vừa chạy họ vừa kêu la inh ỏi :

- Có ma, có ma.

Họ ra đến gần cửa gặp bọn Lục gia trang đang đứng ngơ ngơ ngác ngác, trong bọn người lạ mặt đó còn có một người nhỏ thó xấu xí như quỷ dưới âm ty. Lập tức hồn phách của đám người chạy nháo nhào hình như đã lạc đâu mất. Họ mặc kệ đám mây đen kịt bên ngoài báo hiệu trời sắp có mưa lớn. Họ lấn át nhau nhắm hướng cửa chính ào ra như cơn lũ.

Lão chủ quầy cũng cuống cuồng chạy theo đám khách, miệng la “có ma, có ma” không ngớt. Ra tới cửa lão bắt gặp cái mặt của Tiểu Kê thì lại kêu :

- Có quỷ, có quỷ!

Mọi người chạy ra hết, chỉ trừ bọn Lục gia trang đang đứng ngơ ngác, không hiểu tại sao đám người đó lại nhìn họ sợ hãi đến như vậy.

Ngân Thiết vừa nhìn thấy mặt người gây náo loạn, tức tốc hét lên :

- Thì ra là nha đầu thối tha. Ngươi đi tới đâu là có chuyện tới đó.

Người có hai búi tóc giống na tra chẳng ai khác lạ, mà là Bạch Tiểu Kha.

Bạch Tiểu Kha nghe có kẻ lên tiếng mắng chửi mình, không những không tức giận mà còn ngưng tru tréo, mở miệng cười một nụ thật tươi đáp trả lại :

- Ngươi mới là kẻ đi đâu gây chuyện ở đó.

Ngân Thiết nghe vậy hét lên :

- Sao? Ta gây chuyện gì? Nếu ngươi không tru tréo như quỷ đói thì làm sao bọn người kia bỏ chạy tán loạn?

Bạch Tiểu Kha cong mỏ hỏi lại :

- Nếu ngươi không tới đây thì làm sao thấy được? Rõ ràng là vì ngươi tới nên bọn kia không biết thưởng thức tiếng hát cao siêu của ta.

Thật là ngược đời, rõ ràng vì thân ảnh quỷ mị và tiếng tru tréo của cô ta làm người ta bỏ chạy, vậy mà cô ta lại nói là do sự xuất hiện của Ngân Thiết. Chàng trai tức lồng lộn lên nhưng miệng lại cứng ngắc, không mở ra nói được một tiếng nào.

Thấy được cái vẻ mặt tức giận mà không nói được của Ngân Thiết, Bạch Tiểu Kha lại cất tiếng cười khanh khách ra điều khoái chí lắm. Thanh Diện Nhân thấy vậy liền ôn hòa hỏi thăm cô gái :

- Cô nương chắc hẳn tới đây có việc quan trọng?

Bạch Tiểu Kha ngưng cười, đáp gọn lỏn :

- Ừ!

Tô Nguyệt la lên :

- Ngươi tới đây giết cha ta đó à?

Bạch Tiểu Kha vẫn cười hì hì, giả bộ điếc, lờ đi như không nghe Tô Nguyệt nói gì.

Thanh Diện Nhân bị câu trả lời của cô gái làm cụt hứng, nhưng cũng gắng mở miệng thăm dò :

- Lần trước nhờ cô nương giúp đỡ, bọn tại hạ còn chưa có dịp đền báo. Chẳng hay công việc quan trọng đó của cô nương có cần sự giúp đỡ của bọn tại hạ?

Hỏi là hỏi khách sáo như vậy thôi, thật ra Thanh Diện Nhân đoán biết công việc của Bạch Tiểu Kha nhất định có liên quan tới bí kíp Tích Khí kia. Mà bí kíp đó lại dính dáng tới một là Tô Ðằng Không, hai là Ngô Khả Sinh, và cũng có thể là Tần nương. Cô gái kỳ lạ kia có mặt ở đây, nhất định là manh mối của những người kia cũng ở đây.

Nghe Thanh Diện Nhân hỏi, Bạch Tiểu Kha lại phì cười :

- Hì hì... ngươi thật là mồm mép. Ngươi gạt được ai chứ đừng hòng gạt được ta. Sư phụ thường nói ta rất nhạy cảm, cái gì cũng không qua mắt được ta đâu. Ngươi nên nhớ kỹ điều này đó.

Ý định bị lộ tẩy, Thanh Diện Nhân cười giả lả chống chế :

- Cô thật tinh ý. Thật ra chúng tôi đang truy lùng kẻ thù, nhưng lại không tìm ra được manh mối. Chẳng hay....

Thanh Diện Nhân còn nói chưa hết lời, thì thấy quần mình cứ bị giật liên hồi. Quần bị giật đến độ gần như sắp bị tuột xuống, Thanh Diện Nhân đỏ mặt tía tai phải dừng nói, hai tay ôm giữ chặt lấy lưng quần, còn mắt dòm quanh tìm kẻ giật quần mình là ai. Thì ra kẻ đó là Tiểu Kê, mắt nó gặp ánh mắt giận dữ của Thanh Diện Nhân mà vẫn trợn tròn trắng dã.

Thanh Diện Nhân bực mình quát :

- Ngươi làm cái gì vậy?

Tiểu Kia từ từ đưa tay chỉ ra bên ngoài.

Thanh Diện Nhân tuy tức giận nhưng cũng đưa mắt ngó theo hướng tay nó chỉ. Bên ngoài tối tăm, đường phố đã vắng lặng từ bao giờ, không một bóng người qua lại. Trên trời mây đen vây kín. Mây đen dầy đặc cuồn cuộn lên như là có đến cả chục tầng xếp chồng lên nhau.

Thanh Diện Nhân còn đang cau mày không hiểu ý của đứa nhỏ muốn nói gì.

Bạch Tiểu Kha lại bật lên cười khanh khách. Nàng nói :

- Ngươi giỏi lắm. Í... ở đâu mà ngươi có đồ trang sức đẹp như vậy.

Cả đám nghe câu nói kỳ quái của Bạch Tiểu Kha thì ai cũng cau mày, đồng quay đầu dòm cô gái.

Cô ta không thèm để ý tới ai, chỉ chăm chăm nhìn mấy cọng xương trắng hếu, đen xì ở hai đầu treo tòng teng bên thắt lưng của Tiểu Kê. Ðó là mấy cọng xương gà mà bọn người Lục gia trang lấy từ túi người đàn bà sinh ra nó. Mấy cọng xương đó cũng là kỷ niệm duy nhất còn lại của mẹ Tiểu Kê. Bọn người Lục gia trang sau khi rửa sạch, phơi khô thì đeo vào cho nó coi như là nó đang ôm ấp những gì còn lại của mẫu thân đã khuất. Lấy xương gà làm kỷ niệm cho đứa nhỏ vốn là ý của Lục phu nhân. Cái tên Tiểu Kê cũng từ mấy cọng xương đó mà ra.

Và giờ đây, mấy cọng xương gà kia lại được Bạch Tiểu Kha coi như một món đồ trang sức đẹp. Cả ba người đàn ông của Lục gia trang đồng trợn mắt kinh ngạc.

Ngân Thiết thấy vậy liền lên tiếng dụ dỗ :

- Tiểu nha đầu, ngươi nói ra công việc của ngươi đi, bọn ta sẽ tặng ngươi một khúc làm trang sức đó.

Bạch Tiểu Kha lại cười khanh khách nói :

- Ngươi đang dụ dỗ ta đó à? Thằng nhỏ đã nói ra rồi đó. Sao ngươi ngu quá vậy? Ðúng là óc hạt đậu mà.

Mỗi một câu là một cách khiêu khích chọc tức người. Càng thấy người khác giận dữ hay buồn bã thì cô gái lại càng lấy làm khoái trá, mãn nguyện. Dù nói thế nào cũng bị cô gái chọc lại, còn bị chửi là ngu nữa, Ngân Thiết tức quá rống lên, nhưng chỉ được có một chữ :

- Ngươi...

Thanh Diện Nhân nghe cô gái nói vậy cũng lấy làm ngạc nhiên, thắc mắc hỏi lại :

- Cô nói vậy là có ý gì?

Bạch Tiểu Kha nhoẻn miệng mỉm cười đáp :

- Lại thêm một óc hạt đậu nữa. Ngươi không thấy là trời đen kịt cả buổi rồi mà chưa có hạt mưa nào rơi xuống hay sao. Xem ra thằng nhóc “gà con” kia còn thông minh hơn cả ngươi.

Nói xong thân ảnh của cô gái biến mất, như chưa bao giờ xuất hiện.

Từ bốn phương tám hướng lại có tiếng người cười hi hí nói vọng lại :

- Các ngươi thử nghĩ xem bọn người mà các ngươi truy tìm thích gì nhất. Dù họ lẩn trốn, nhất định cũng vì sở thích của mình mà lộ diện.

Càng tiếp xúc với cô gái họ Bạch kia, bọn người Lục gia trang càng khám phá ra nhiều điều mới mẻ. Tuy cô ta lúc nào cũng giởn hớt chọc phá người như một đứa con nít, nhưng lại có cặp mắt tinh tường như là có thể nhìn thấu suốt mọi thứ, cách suy nghĩ lại có lý lẽ hơn cả một con người có đầu óc suy nghĩ như Thanh Diện Nhân. Thật là hai tính cách tương phản lẫn nhau.

Sau khi được cô gái tiết lộ chút tin tức, bọn người Lục gia trang tất cả đều nhìn nhau, cố nặn óc suy nghĩ sở thích của những con người mà họ tìm kiếm là gì.

Một điều, họ chắc chắn là một trong những người họ muốn gặp hiện đang có mặt ở Tây Thành. Có lẽ là Ngô Khả Sinh. Những đám mây đen kịt kia là do Thiên Lôi thần chưởng tạo ra. Lão ta hiện giờ ở đâu? Tại sao lại đến Tây Thành?

Hắc Diện Nhân không nghĩ đến Ngô Khả Sinh. Chàng quay người quát hỏi Tô Nguyệt :

- Lão già của ngươi thích cái gì?

Ngân Thiết thấy đại sư huynh giở trò quát nạt mỹ nhân của lòng mình thì cười giả lả nói :

- Lão ta không chịu đưa ra bí kíp mà còn đòi đánh cuộc, thua rồi giở trò chạy trốn. Nhất định là người thích bài bạc rồi còn gì nữa.

Hắc Diện Nhân nhớ lại chuyện đánh bạc lúc trước, trong lòng còn giận dữ, nhưng lại cảm thấy sư đệ của mình nói rất đúng, đành trợn mắt hừ lên một tiếng dọa nạt cô gái.

Ngân Thiết lại quay sang Tô Nguyệt an ủi :

- Tô cô nương đừng sợ, đại sư huynh ngoài mặt thì dữ tợn, nhưng trong bụng chẳng khác gì ông bụt.

Miệng thì nói với Tô Nguyệt như vậy, nhưng trong lòng Ngân Thiết một ý nghĩ khác chợt lóe lên. Chàng mỉm cười nói thầm trong bụng :

“Nha đầu họ Bạch kia không biết bài bạc, ta phải dụ khị ả chơi một ván, đánh cho ả thua tơi tả để rồi không còn dám trêu chọc người, ta mới hả dạ.”

Còn Thanh Diện Nhân thì đang nghĩ đến Ngô Khả Sinh. Chàng suy nghĩ phán đoán, một người khi trổ Thiên Lôi thần công thì phải đứng vào vị trí nào ở giữa đám mây, đứng ngay chính tâm hay đứng mé lên trên một chút. Nghĩ lại cảnh đánh nhau lúc trước, chàng thấy lão quản gia đó thay đổi vị trí liên tục, chứ không nhất thiết đứng một chỗ.

Bất ngờ từ trong những đám mây đen bắn ra một lằn sáng xẹt xuống đất nhanh không thể tả.

Thanh Diện Nhân liền bật kêu lên :

- Ðúng rồi!

Chẳng thèm giải thích một lời với những người chung quanh, Thanh Diện Nhân lao mình nhắm hướng ánh chớp xẹt xuống mà phóng tới.

Những tia sét mỗi lúc càng phóng xuống liên tục.

Ðám người còn lại thấy vậy cũng chạy theo. Ngân Thiết thì cắp Tiểu Kê dưới nách. Khả Thanh dìu Tô Nguyệt chạy theo Ngân Thiết. Còn Hắc Diện Nhân thì chạy sau chót, mắt lăm le canh chừng Tô Nguyệt như sợ cô nàng nhân cơ hội này mà chạy trốn.

Thanh Diện Nhân chạy một hồi thì thấy trước mặt chàng là Tần nương, đầu tóc rối bời, mắt nổi gân máu đỏ rực, trông thật hung dữ. Hai tay mụ ta cứ giơ lên chỉ xuống không ngừng nhắm vào một bóng đen đang di động nhanh như chớp.

Miệng Tần nương quát tháo ầm ĩ :

- Trả lại bí kíp cho ta!

Bóng đen kia không ngừng di chuyển tránh né những tia chớp đang xẹt xuống đầu mình, miệng cũng la hét chửi rủa :

- Ta lấy bí kíp gì của ngươi! Ta cứu ngươi thoát chết, thế mà ngươi không trả ơn còn vu cho ta lấy cắp bí kíp. Ngươi thật là thứ đàn bà độc ác. Biết vậy, ta để ngươi chết quách cho rồi.

Nghe vậy những tia chớp xẹt xuống thưa dần, rồi ngừng hẳn lại.

Tần nương giương đôi mắt đỏ sòng sọc lên hỏi :

- Có thật là ngươi không lấy trộm bí kíp Thiên Lôi thần công của ta?

Bóng đen kia cũng đứng lại quát lên :

- Ngươi xem ta là hạng người nào mà phải đi làm cái nghề ăn trộm chứ?

Vừa nghe xong câu nói đó, Tần nương không những không nguôi giận mà còn vung tay điều khiển những tia chớp đánh xuống bóng người đó nhanh hơn lúc trước.

Vừa phóng sét, Tần nương vừa quát :

- Ngươi là hạng người bỉ ổi, vô liêm sỉ, hạng thối tha nhất trần đời.

Nhác thấy bóng Thanh Diện Nhân đứng đó, cái bóng kia vội chạy vọt tới núp sau lưng chàng, miệng thở hổn hển nói :

- Ngươi hãy giúp ta, cái con mụ họ Tần kia đang nổi cơn điên.

Thanh Diện Nhân chưa kịp trả lời thì một tia chớp xẹt xuống ngang đầu.

Ðường sét vừa bất ngờ vừa nhanh không thể tả, Thanh Diện Nhân còn đang luống cuống chưa biết né tránh làm sao, cái bóng người kia đã phóng đi chỗ khác từ lúc nào.

Ðường sét từ những đám mây đen tưởng chừng như sắp sửa xẹt tới lấy mạng Thanh Diện Nhân, bất chợt từ đằng sau một bóng gậy loang loáng bay tới gần. Tức thì đường sét liền đổi hướng đánh ngay vào gậy bạc kia. Thì ra Ngân Thiết lúc đó cũng vừa chạy đến nơi, thấy nhị sư huynh của mình đứng trơ trơ chịu trận, chàng liền phóng gậy giải nguy. Cách phóng gậy để đổi hướng đánh của ngọn sét, bọn họ đã từng sử dụng khi giao chiến với Ngô Khả Sinh.


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .